Bài thơ “Cô gái Làng Bèo” của tác giả Nguyễn Thị Quế (Xóm 5 – Quỳnh Hậu – Quỳnh Lưu – Nghệ An) mang đậm tình cảm, tâm tư của một thời hoa lửa, thể hiện nét đẹp giản dị nhưng đầy sâu sắc của tình yêu và cuộc sống nông thôn từ câu chuyện tình yêu cảm động của chính bà Quế.
Mở đầu bài thơ, hình ảnh cô gái quyết định gác bút để trở về quê hương làm nông, cho thấy tinh thần trách nhiệm và sự gắn bó với mảnh đất quê. Cảnh vật sống động qua hình ảnh “mấy khóm bèo”, vừa mang tính biểu tượng cho sự phát triển, vừa gợi lên những kỷ niệm ngọt ngào giữa hai nhân vật – cô gái Nguyễn Thị Quế và chàng trai Nguyễn Văn Đàm, người cùng Làng Bèo – Xã Quỳnh Hậu.
Năm ấy, chàng trai 18 tuổi, quen cô thôn nữ Quế vừa tròn 16 tuổi. Sau vài tháng quen nhau, anh Đàm theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc, đi bộ đội vào Chiến trường B2 ở Cà Mau.
Cặp đôi mất liên lạc với nhau suốt mấy năm trời. Dù có nhiều trai làng theo đuổi, song cô Quế vẫn một lòng đợi chờ chàng trai dù không biết tin tức, dẫu có những thời điểm nghe tin anh Đàm đã hy sinh. Nhưng với mối tình son sắt, thủy chung, cô gái vẫn một mực chờ đợi ngày chiến thắng trở về của người yêu. 7 năm sau, anh Đàm trở về với những vết thương trong người, và cô gái vẫn quyết định gắn bó suốt đời với người thương binh nặng hạng 2/4.
Cuối bài thơ, hình ảnh khóm bèo được trao tặng lại là biểu tượng cho những kỷ niệm và ước mơ chung, thể hiện sự gắn kết và niềm hy vọng cho tương lai. Tình yêu giữa hai người không chỉ là tình cảm lứa đôi mà còn là sự đồng lòng trong việc xây dựng quê hương, là khát vọng hòa bình và hạnh phúc.
Thôi học về làng làm cô kỹ thuật
Anh vớt tặng em mấy khóm bèo
Động viên cô bé vừa xếp bút
Có ươm bèo giống để anh theo
Hai đứa say sưa nói chuyện bèo
Ươm bèo mùa nực rất gieo neo
Nào là sâu bệnh, là nấm hại
Mùa hè không thuận nắng gió reo
Em vẫn quyết tâm sẽ ươm bèo
Mưa nắng khó khăn em không ngại
Tạo nguồn phân bón dưỡng đất nghèo
Năm tháng trôi đi đời đổi mới
Xuân qua hè đến thu đông tới
Xanh mướt đồng quê trong mắt ai
Chiến trường xa thư anh vẫn tới
Giật mình nghe ai gọi bên tai
Ngẩng đầu lên, anh đứng đó mỉm cười
Mắt ngời sương sớm nắng xa xôi
Nghe trong gió thoảng mùa vui mới
Lúa tốt đồng xanh bát ngát chân trời
Em làm, anh đứng mải mê xem
Say bèo, anh bỗng hóa say em
Làn da em nhận màu đen sạm
Cho quê mình mùa vụ bội thu thêm
Hôm nay trả phép chào lưu luyến
Em tặng lại anh mấy khóm bèo
Vẫn xinh xinh như cánh bèo xưa ấy
Nhưng nỗi riêng nào chỉ bấy nhiêu
Khoai lúa quê ta được mùa nhiều
Cô gái làng Bèo rất đáng yêu
Bao giờ hết giặc anh về lại
Hai đứa nuôi chung một ruộng bèo.
Niềm vui của bà Quế bên các cháu ngoại
Ông bà Quế hạnh phúc bên các cháu nội
(Một thời để nhớ năm 1972)
Tác giả: Nguyễn Thị Quế
(Xóm 5 – Quỳnh Hậu – Quỳnh Lưu – Nghệ An)