Trường mẹ Ritsumeikan ở cố đô Kyoto vốn theo phái hàn lâm và cổ điển, mở ra một trường quốc tế trực thuộc, mang sứ mệnh thúc đẩy sự thịnh vượng của Nhật Bản gắn liền với các quốc gia 2 bờ Pacific.
Ritsumekan APU (Asia Pacific University) – cái tên trường thật hay, ra đời dựa trên tầm nhìn và sứ mệnh như thế.
Mình đến APU nhập học vào đúng thời điểm cuối mùa thu (tháng 9), khi thời tiết vẫn còn nắng hanh và gió se lạnh.
Con đường từ sân bay Oita về trường cứ miết mải quanh co, đi qua toàn núi đồi. Ngỡ ngàng, vì cứ nghĩ sẽ nhìn thấy nhiều nhà cao tầng lung linh kính. Suốt quãng đường, nhìn ra cửa sổ xe bus chỉ thấy hoang hoải của cây cỏ mọc ven đường trong cái tiết trời lạnh se sắt.
Khu ký túc xá với nhiều kỷ niệm
Đến khu kí túc xá cũng là cuối giờ chiều, hoàng hôn xuống, mệt quá (vì hồi đó phải bay nối chuyến, từ Hà Nội sang Oita , mất 18h cả bay và transit), nên làm thủ tục xong với cán bộ học túc, mình nhận phòng về ngủ một mạch cả một ngày sau đó, không kịp gọi điện về nhà.
Trường mình đẹp, vì nó buồn. Từ trường đến trung tâm thành phố là một khoảng cách xa, nên thường ai sống trong ký túc chỉ xuống “phố” đi chợ một lần/ tuần, rồi cả bảy ngày đó lại ở trên núi, làm bạn với gió – với nắng – với sương buông sớm tối.
Không thể quên con đường chính dẫn lên trường đi qua bao nhiêu nơi nghi ngút khói bốc lên từ những khu Osen (suối nước nóng tự nhiên). Vào lúc trời lạnh, trong sương mù vẫn hằn lên hàng trăm vệt khói, rải rác quanh co. Mãi sau này mình mới biết Onsen ở đây nổi tiếng thế giới, nghĩ lại tủi thân vì suốt cả thời sinh viên: nào dám bước vào một lần. Vì tài chính… và cũng vì sự ngây thơ ít để ý.
Buổi tối, ở trong phòng ký túc cũng lì người, sờ bao thuốc không còn điếu nào, những lúc đó mình thường quốc bộ lên trường.
Tịnh không có bóng người, lúc đi qua hai tháp chuông trên sân trường, vẫn lén mắt nhìn lên đỉnh tháp xem có cái bóng áo trắng phất phơ không. Các sinh viên mới thường được truyền tai nhiều câu chuyện không thể kiểm chứng, trong đó không thể thiếu những chuyên ma mãnh li kỳ.
2 tháp chuông trong đêm với nhiều câu chuyện ly kỳ
Đi bộ mải miết qua toàn bộ khu học đường, cuối Campus có một cái dốc nhỏ rất nhiều bậc thang, leo lên đường chính, sẽ có Combini với máy bán thuốc lá tự động. Mất 45 phút leo và đi bộ, là sinh viên nên chỉ dám mua một bao, hút tiết kiệm dè dặt trong cả tuần.
Phần thưởng sau chuyến cuốc bộ đó thật xứng đáng. Châm thuốc, ngồi xuống chậm rãi… trước mắt mình là cả Beppu trong đêm: lung linh và léo lắt những vệt khói. Đẹp và buồn man mác.
Để xây dựng lên cơ ngơi của trường, người ta phải bạt đi nhiều quả đồi. Nằm ở vị trí cao nhất, nên từ campus chính, có thể phóng mắt bao quát được toàn bộ thành phố nhỏ Beppu nằm bên bờ biển.
APU chất chứa trong đó biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp. Đúng thôi, vì đó là quãng đẹp nhất của tuổi trẻ – của một thời sinh viên hào hứng và ngây thơ.
Nguyễn Hoàng Phương